NHẬT KÝ CỦA CU TÝ PHIÊU LƯU KÝ THEO CHUYÊN MỤC:

11.3.12

Lễ tốt nghiệp của cu Tý ở trường Suzuya Higashi Hoikuen và những khoảnh khắc khó quên (Phần 1)

Lời giới thiệu: 
   Lễ tốt nghiệp của cu Tý và những khoảnh khắc khó quên được mẹ ghi chép lại tỉ mỉ cho cu Tý. Những kỷ niệm, những điều mẹ thấy cần ghi lại là rất nhiều. Bởi vậy, nội dung này được mẹ chia làm nhiều phần.
   Từ "tốt nghiệp" gợi cho mẹ nhớ đến những khoảnh khắc khó quên, những giai đoạn trọng đại trong quãng đời cắp sách tới trường. Sang Nhật với mẹ được tròn một năm hai tháng, con đã có điều kiện được chia sẻ khoảnh khắc trọng đại này với các cô giáo và những người bạn Nhật. Nhật Bản, giờ với con đã là một cái tên thân thương, là một phần quan trọng trong cuộc sống của con, cho dù thời gian con và mẹ ở trên miền đất này  không phải là mãi mãi, sẽ chỉ là gần hai năm nữa mà thôi. Như lời của các cô bạn thân của mẹ, của thầy Hideki (thầy giáo người Nhật đầu tiên của cu Tý ở Trường Mamu, ngôi trường đầu tiên cu Tý theo học trong những ngày đầu đặt chân đến Nhật) đã nói với mẹ, mẹ đã và đang cố gắng lưu giữ cho con thật nhiều kỷ niệm tại Nhật trong những ngày tháng tuổi thơ này. 
   Để có lễ tốt nghiệp này, các cô giáo đã dạy và luyện tập cho con và các bạn cách thức nói lời cảm ơn, học những bài hát về thày cô, bạn bè, làm những tác phẩm thủ công để chào đón lớp một. Rồi những lời chúc mừng, lời tạm biệt của cô hiệu trưởng, của hai cô giáo chủ nhiệm, của các cô giáo trong trường, của cha mẹ, cảm xúc của các con đã được các cô ghi chép, tập hợp lại cẩn thận trong cuốn sổ lưu bút phát cho con và từng bạn trong lớp.
   Lễ tốt nghiệp của con làm mẹ vô cùng xúc động khi nhớ lại quãng thời gian đã qua, chặng đường mà con và mẹ đã đi đấy con ạ. Tất cả những kỷ niệm, những khoảnh khắc này, giờ mẹ sẽ ghi chép lại cho con. Và sau đây là phần một nhé. 
   Ngày 10 tháng 3 năm 2012
   Người Nhật và cả thế giới đang cùng ôn lại những ký ức về trận đại địa chấn miền Đông Bắc Nhật Bản xảy ra vào ngày 11 tháng 3 năm ngoái. Thế là vừa tròn một năm sau trận động đất sóng thần ấy. Những tháng ngày ấy, mẹ đã có những đêm thức trắng nghe tin tức trên đài, để rồi 9 giờ sáng hôm sau (tức 7 giờ sáng giờ Việt Nam), lại gọi điện thoại cho bố để thông báo tình hình bên này. Bố sẽ xem xét tình hình để có cho con ở lại, hay trở về Việt Nam. Mẹ thì vẫn tin rằng, xã hội Nhật Bản, tinh thần Nhật Bản với những quy tắc khắt khe sẽ rèn luyện được cho một đứa trẻ quá đỗi hiếu động ngay từ lúc sinh ra như con. Sau khi theo dõi diễn biến tình hình trong nhiều ngày, bố đã đồng ý để con ở lại. Giờ đây sau một năm nhìn lại, quyết định ấy của bố mẹ có thể tạm thời nói là đúng chăng. Mẹ nhìn thấy sự trưởng thành nơi con, dù rằng, để có được điều đó, mẹ và con đã trải qua vô vàn khó khăn, nhọc nhằn, bởi  vừa tham dự Khóa học TS, vừa một mình nuôi dạy con khi xa xứ tại một nơi điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt như Nhật Bản là một điều không hề dễ dàng gì.
    Để rồi, sau một năm, vào sáng nay, con đã được tham dự lễ tốt nghiệp do nhà trường tổ chức. Vậy là, chỉ còn ba tuần nữa thôi, con và các bạn sẽ thực sự chia tay các cô giáo ở trường, chia tay ngôi trường thân yêu đầy ắp kỷ niệm. Tháng tư này, con và các bạn sẽ bước vào tiểu học năm đầu tiên.
   Hẳn con và các bạn sẽ nhớ lắm những ngày tháng cùng nhau chơi đuổi bắt, trốn tìm, chơi đá bóng ở sân trường. Rồi nhớ lắm trò chơi xếp hình lego, xếp hình kapla ở góc lớp mà con và các cậu bạn trai hàng ngày vẫn say sưa cùng nhau tạo ra nào ô tô, robot, khủng long phải không con?
   Việc chuyển cho con vào học trường công lập Higashi Suzuya là do chính con quyết định. Mẹ vẫn còn nhớ như in những ngày đầu tháng 9 năm ngoái, con nói chuyện với mẹ, dứt khoát đòi mẹ đến ủy ban nhân dân quận cho con vào học trường công (tức trường công lập theo cách gọi của con). Lý do của việc này là con khao khát, mong muốn có thật nhiều bạn bằng tuổi với mình (Trường Mamu không có bạn nào bằng tuổi con cả). Và mẹ không còn cách nào khác là cầm hồ sơ lên quận xin học cho con. Mẹ đã rất lo lắng, không hiểu con có được vào trường công theo đúng nguyện vọng hay không. Bởi con xin học giữa chừng, và xin học ở cấp mầm non ở Nhật hoàn toàn không phải là điều dễ dàng, các trường lúc nào cũng trong tình trạng có trẻ xếp hàng chờ đợi. Ngày 12 tháng 9 mẹ nộp hồ sơ. Ngày 17 tháng 9 quận yêu cầu con và mẹ gặp cô hiệu trưởng nhà trường để phỏng vấn con. Sau đó là mười ngày chờ đợi kết quả trong hồi hộp của cả hai mẹ con. Và con còn nhớ không, cái ngày 26 tháng 9 ấy, mẹ con mình nhận được giấy báo của ủy ban quận. Hai mẹ con hồi hộp mở phong bì thư. Con đã ôm chầm lấy mẹ vì vui sướng. Thế mới biết, niềm vui của con trẻ là quý giá thế nào. Và thế là, ngày 28 tháng 9, con chia tay với các bạn và thầy cô ở Trường Mamu, ngôi trường nhỏ bé mà con đã trải qua bao thăng trầm, buồn vui từ những ngày đầu được bố đưa sang Nhật với mẹ. 
   Ngày 2 tháng 10 hôm ấy, thứ hai đầu tiên của tháng mười, con vui sướng, rộn ràng đi đến ngôi trường mới. 9 giờ sáng, xe đạp của hai mẹ con đi đến cổng trường. Rất đông các bạn nhỏ đang chơi ngoài sân trường. Thấy hai mẹ con mình, các bạn đến sát cổng trường, và nói: "Hienkun phải không?". Hẳn con vẫn còn nhớ, đó là Ryukun, Gakkun, Yukun... , những người bạn mà chỉ vài tuần sau đó và cho đến bây giờ đã trở thành những người bạn thân thiết của con, trong những giờ phút học ở trường, trong những lần các bố, các mẹ dẫn các con ra công viên Chuo chơi vào cuối tuần, rồi trong những trận bóng đá ở câu lạc bộ bóng đá thiếu niên Yonoshimoochiai mà con và một số bạn cùng tham gia. Cô giáo đã thông báo cho cả lớp về thành viên mới từ tuần trước. Vì vậy, các bạn đã nhận ngay ra con khi con xuất hiện ở cổng trường. Các bạn nói: "Từ nay chúng tớ nhờ cậu giúp đỡ nhé". Con cũng bẽn lẽn nói mà chắc hẳn trong lòng đầy vui sướng: "Tớ cũng nhờ các cậu giúp đỡ nhé".


Cu Tý và những người bạn Nhật thân thiết của mình
   Ấy thế mà thấm thoắt đã 6 tháng trôi qua rồi đấy. Thời gian trôi thật quá nhanh phải không con? Những người bạn ấy đã cùng chơi với con rất vui vẻ. Con và các bạn đã có những lúc giận dỗi, lúc cãi cọ, rồi lại làm lành phải không? Con đã học được thật nhiều điều khi chơi với các bạn. Vygotsky (1896 - 1934) cũng đã khẳng định rằng: Trẻ nhỏ học chủ yếu thông qua các hoạt động vui chơi, thông qua sự giao tiếp và tương tác với bạn bè. Quan sát sự lớn khôn, trưởng thành của con, mẹ thấy lý thuyết này của Vygotsky thật đúng.
 Đây là bản chương trình lễ tốt nghiệp các cô giáo ở trường đã tự tay trang trí rất đẹp và phát cho từng phụ huynh. 
 Chương trình lễ tốt nghiệp được phát cho từng phụ huynh

Chương trình chi tiết cùng lời bài hát chính ("Lời cảm ơn chân thành của tôi với bạn bè") mà cả lớp sẽ biểu diễn
    Đúng 9 giờ 45 phút, lần lượt 19 thành viên của lớp Hanagumi tự tin bước vào khán phòng trong tiếng vỗ tay và tiếng nhạc chào mừng đầy xúc động.
  
   Sau đó, lần lượt từng bạn trong lớp được gọi lên nhận bằng chứng nhận tốt nghiệp từ cô hiệu trưởng. Mỗi bạn khi lên nhận bằng chứng nhận đều được cô giáo chủ nhiệm nhắc lại đặc điểm tính cách, sở thích của bản thân trong thời gian bạn ấy học tại trường. Từng bạn khi nhận tấm bằng, đều nói lời cảm ơn rất to và dõng dạc với cô giáo. Rồi tất cả đều nói lên mơ ước nghề nghiệp của bản thân khi lớn lên, trước khi tiến về phía mẹ đang đứng đợi ở phía cửa lớp, để đưa lại tấm bằng tốt nghiệp của mình cho mẹ. Mẹ nhớ, Ryukun muốn trở thành người làm bánh (thật bất ngờ phải không con), Kanpeikun muốn trở thành người lái tàu điện, Gakkun muốn lớn lên sẽ làm nghề lái xe, Tetsumarukun thì chắc chắn rồi, bạn ấy nói là bạn ấy muốn trở thành cầu thủ bóng đá. (Trong những lần xem con và các bạn tham gia thi đấu trong đội bóng, nhìn sự say mê và chuyên nghiệp với từng đường bóng của Tetsumarukun, mẹ còn nghĩ rằng sau này, rất có thể bạn ấy sẽ là một cầu thủ nổi tiếng của Nhật Bản nữa cơ đấy. Và biết đâu, sau này, khi ở Việt Nam, con sẽ gặp lại cầu thủ Tetsumarukun trên tivi trong đội hình thi đấu Worldcup của Nhật Bản ấy chứ nhỉ. Có thể lắm chứ, vì bạn ấy say mê tập luyện và yêu thích đá bóng đến thế cơ mà).               
   Và sau đây là Video Clip ghi lại hình ảnh cu Tý bước lên thảm đỏ để nhận bằng tốt nghiệp từ cô hiệu trưởng. Cu Tý đã nói về mơ ước sau này của mình như thế nào nhỉ?!

   Mẹ dịch lại nội dung đoạn Video này nhé.
Cô chủ nhiệm: Cô mời bạn ĐGH.

Cu Tý: Vâng ạ.
Cô chủ nhiệm: Thời gian ở trường, con thường xuyên chơi trốn tìm, đuổi bắt và chơi bóng đá với các bạn rất vui vẻ phải không. Con cũng rất thích gấp Origami, và vẽ tranh rất nắn nót, cẩn thận.

Cô hiệu trưởng: Chúng tôi chứng nhận em ĐGH đã học mẫu giáo tại trường trong 6 tháng.
Cu Tý: Em cảm ơn cô ạ. Khi lớn lên, em muốn mình sẽ trở thành cầu thủ bóng đá!

Một bạn nào đó nói: Mẹ ĐGH kun đang khóc kìa!
(Cô giáo, các bố, các mẹ và cả lớp cười ồ).
   Hôm nay con đã tốt nghiệp. Ba tuần nữa thôi con sẽ trở thành học sinh lớp một. Bố và mẹ chúc mừng con, con nhé!Sáu năm qua, từ một cậu bé con bé tí bé tẹo vì sinh thiếu tháng, con đã lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ, của ông bà nội và ông bà ngoại, của các mẹ ở nhà trẻ Việt Nhật, các cô giáo ở nhà trẻ Huy Hoàng, và bây giờ là các thày, cô giáo ở Nhật Bản. Giờ đây, con đã có thêm nhiều người bạn mới, đã biết nói thêm một ngôn ngữ khác ngoài tiếng Việt, và đã biết đam mê với sở thích chơi bóng đá của mình.
   Bố và mẹ sẽ luôn ủng hộ con, sẽ luôn bên con những lúc vui, hay khi buồn. Con hãy đừng bao giờ quên hình ảnh các thày, cô giáo đã dạy dỗ mình, những người bạn đã học cùng mình trong ngôi trường này với bao tình cảm ấm áp. Và khi bước vào lớp một, con hãy luôn nâng niu, trân trọng những kỷ niệm trong cuộc sống, dù có khi vui hay cũng có khi buồn, để rồi từ đó, con lại tiếp tục khôn lớn, trưởng thành, con nhé!
                Hết phần một

(Ghi chú: Phần hai sẽ là Video Clip (kèm theo phần dịch lời bài hát) do cả lớp Hanagumi của cu Tý trình bày với hai bài hát đặc biệt xúc động. Bài một là bài 「ありがとう こころをこめて」(Tạm dịch: Lời cảm ơn chân thành của tôi với bạn bè).Bài hát này thường được trẻ em Nhật Bản hát trong lễ tốt nghiệp mẫu giáo. Bài thứ hai là bài 「ドキドキドン!一年生」(Tạm dịch: Hồi hộp quá, mình sẽ là học sinh lớp một!). Bài hát này cũng  đã được biết bao thế hệ học sinh Nhật Bản hát khi chuẩn bị bước vào lớp một.
   Mẹ gửi thêm hai tấm hình con vừa chụp với các bạn chiều nay (Chủ nhật, 11 tháng 3 năm 2012) sau buổi tập luyện bóng đá ở câu lạc bộ để bố Th xem. Tất nhiên trong ảnh không thể thiếu gương mặt của Tetsumarukun, Ryukun, Kanbeikun, những người bạn thân cùng chung niềm đam mê bóng đá với con.


Cu Tý và các bạn cùng thầy giáo phụ trách trong câu lạc bộ bóng đá thiếu niên Yonoshimoochiai